Du ký cùng Trần Đặng Đăng Khoa | Tập 3: Nếu chỉ có 7 ngày ở Trái đất…

Du ký cùng Trần Đặng Đăng Khoa | Tập 3: Nếu chỉ có 7 ngày ở Trái đất…

Nếu chỉ còn 7 ngày ở Trái Đất… mình sẽ quay lại Cusco, hoặc ở lại Mozambique. Ở đó, mình từng thấy mình sống thật sự.

Ở tập 3 của series Podcast GoNChill, Trần Đặng Đăng Khoa không kể chuyện vượt sa mạc, không mở balo hay nhắc đến những vật dụng sống còn. Thay vào đó, anh chia sẻ về những nơi anh từng không muốn rời đi – và nếu phải chọn một điểm dừng giữa hành trình 100.000km, đó sẽ là…

AD 4nXe bmC24iwzaRe6EFmJo1TzNADJqCUgNzcKxDk

Cusco – thị trấn nằm ở giữa trời và ký ức

Khoa kể rằng mình từng đi qua Cusco (Peru) ba lần. Và lần nào cũng thấy… chưa đủ. Nằm ở độ cao hơn 3.000m giữa dãy Andes, Cusco là cố đô của đế chế Inca, nơi lịch sử và hiện tại trộn lẫn vào từng con phố đá.

Cusco có không khí của một nơi từng quan trọng, từng thiêng liêng, nhưng giờ lại trở nên bình dị đến kỳ lạ. Có những buổi chiều mình chỉ ngồi nhìn mây trôi qua núi mà không thấy cần làm gì khác. Khoa nhớ lại.

Cusco không chỉ nổi tiếng vì Machu Picchu hay các tour du lịch mạo hiểm. Với Khoa, nó là nơi giúp anh cảm nhận sự tĩnh lặng giữa hành trình nhiều xô lệch. Ở đó, anh không chạy theo check-in, không quay vlog – chỉ đơn giản là ngồi, thở, và thấy đủ.

Là một trong những di sản thế giới được UNESCO công nhận, Cusco từng là trung tâm văn hóa, chính trị và tôn giáo của nền văn minh Inca. Sau khi người Tây Ban Nha chiếm đóng, thành phố này trở thành nơi giao thoa độc đáo giữa kiến trúc thuộc địa và di sản bản địa. Những con hẻm lát đá, các bức tường Inca bằng đá ghép không dùng vữa vẫn còn nguyên vẹn sau hàng trăm năm.

Khoa từng chia sẻ rằng, ở Cusco, anh bắt đầu ngày mới bằng một ly trà coca – thứ nước uống phổ biến giúp chống lại hội chứng sốc độ cao. Sau đó là những giờ tản bộ vô định qua khu chợ San Pedro, nơi có thể thấy người bán vải len alpaca ngồi cạnh sạp hàng đồ chơi Trung Quốc, nghe nhạc dân gian phát từ loa nhỏ bên quầy bánh mì.

Ở Cusco, mình không cần lên kế hoạch cho ngày hôm đó. Chỉ cần mở cửa phòng, bước ra đường, là mọi thứ tự đến. Đủ bình yên để dừng lại, đủ lạ lẫm để vẫn muốn bước tiếp. Cusco với Khoa không phải là một điểm đến – mà là một điểm dừng. Nơi người ta không nhất thiết phải làm gì để cảm thấy đang sống.

Mozambique – những ngày mắc kẹt mà không muốn thoát

2020, giữa lúc thế giới đóng cửa vì dịch, Khoa mắc kẹt ở thị trấn Chimoyo (Mozambique) suốt hơn ba tháng. Một nơi gần như không ai biết tới, không du khách, không tiện nghi – nhưng lại trở thành một trong những nơi anh thấy bình yên nhất.

Khoa kể trong tập Podcast GoNChill: Ban đầu tưởng là dở rồi, kẹt giữa nơi không quen ai. Nhưng hoá ra, chính nơi đó lại cho mình cơ hội sống chậm nhất từng có. Mỗi sáng nấu cơm với lính địa phương, chiều đi lấy nước ở giếng, tối chơi domino với trẻ con.

Theo kinh nghiệm ‘xê dịch” của Khoa thì không cần kế hoạch, không cần lý do và cũng không cần đi đâu xa để thấy mình đang sống. Chimoyo chính là một nơi khiến anh nhận ra điều đó.

Chimoyo là một thị trấn nhỏ nằm sâu trong nội địa Mozambique, không có sân bay, không có khách sạn lớn, và cũng chẳng có ai nói tiếng Anh. Trong ba tháng ở đó, Khoa sống cùng người dân địa phương, ăn theo mùa, ngủ theo giờ mặt trời, và dần quen với tiếng trống đánh buổi sáng gọi nhau dậy làm việc đồng.

Mỗi ngày trôi qua như nhau, nhưng cũng rất khác. Khác ở những câu chuyện mình nghe từ bà lão bán chuối, ở món canh lá bản địa hôm nay mặn hơn hôm qua, ở cách mình dần nhớ tên từng đứa trẻ hay chạy qua sân.Anh kể.

Không có nhiều hình ảnh hay video lưu lại nơi này. Một phần vì Khoa chọn sống trọn từng khoảnh khắc, phần khác vì ở đó sóng yếu, pin hiếm – và anh không thấy cần thiết phải kể cho thế giới biết. Những gì anh mang theo chỉ là một quyển sổ nhỏ, vài dòng ghi chú, và rất nhiều điều để nhớ. 

Mozambique không phải nơi để đến – mà là nơi để ở lại. Khi bạn không thể chạy tiếp, đôi khi mới hiểu được mình đang đứng ở đâu.” Đây là những chia sẻ độc quyền của anh trên GoNChill Podcast lần này.

Không biết trước – nhưng không vô định

Với Khoa, một chuyến đi không cần phải được vạch sẵn, nhưng nó cũng không nên trôi vô nghĩa. Điều quan trọng không phải là đi được bao xa, mà là có đang cảm nhận từng bước mình đi hay không.

Anh nói: “Có những nơi mình chỉ ghé qua vài tiếng, nhưng nhớ cả đời. Cũng có chỗ ở cả tuần nhưng không đọng lại gì. Mọi chuyện phụ thuộc vào cách mình sống ở nơi đó, chứ không phải thời gian.” Đi để đến đâu đó – có thể là địa lý. Nhưng đi để gặp lại chính mình – thì chỉ cần một khoảnh khắc.

Ở nhiều quốc gia, Khoa từng đi mà không hề đặt trước khách sạn, không nghiên cứu nhiều, chỉ dựa vào trực giác và sự chỉ dẫn tình cờ. Có lúc may mắn gặp được chỗ nghỉ dễ chịu, có khi lại ngủ nhờ nhà người lạ. Nhưng chính điều đó giúp anh học cách lắng nghe bản thân nhiều hơn thay vì phụ thuộc vào review hay lịch trình có sẵn.

Không biết trước giúp mình mở lòng hơn – và để hành trình thật sự dắt mình đi, thay vì mình cố kiểm soát nó. Đây là chia sẻ kinh nghiệm của một phượt thủ nổi tiếng. 

Không vô định – vì luôn mang theo một định hướng bên trong: sống thật, sống sâu, và sống không hối tiếc. Dù là vài giờ giữa ngã ba đường ở Bolivia, hay một tuần trong túp lều ở vùng núi Ethiopia – với Khoa, điều đáng nhớ luôn là cách mình hiện diện, chứ không phải mình có bao nhiêu ngày ở đó.

AD 4nXdF7wAPmfYDaFbAjTuF10AC2MRCEnI04g347xEJfcKYp0Cu0ksijOrotcHujz3qG2FpSVzpj8L1JjxrnQcl8WRie ZaGmiU5g1Gl 6DefA7DIDyKS1iCJ zKk1Ko7ReKDA21ch5 g?key=q4P7EP3XrP7yCuWdFlT2Og

7 ngày ở Trái Đất – bạn sẽ đi đâu?

Câu hỏi đặt ra trong podcast cũng là một câu hỏi không lời đáp đúng: nếu chỉ còn 7 ngày trên Trái Đất, bạn sẽ chọn ở lại đâu?

Khoa không nói về danh lam thắng cảnh. Anh nhắc đến những nơi khiến mình cảm thấy “ở được”, “thật được”, và sống chậm đến mức thời gian gần như ngừng trôi.

Ở Cusco, đó là cảm giác được rút khỏi mọi cuộc đua. Ở Mozambique, đó là khoảnh khắc nhìn ánh nắng cuối ngày hắt qua vách gỗ đơn sơ mà thấy lòng bình yên lạ.

Anh chia sẻ thêm: Nếu có quay lại Cusco, mình sẽ ở yên một chỗ, đọc sách, nấu ăn, ngắm trời. Không phải làm gì to tát. Chỉ là được ở lại, và không bị giục phải đi tiếp.

Trong lúc nhiều người lên bucket list những nơi cần đến trước khi chết, Khoa lại nói về những nơi khiến ta cảm thấy… muốn sống lâu hơn một chút. Không phải để làm cho kịp, mà để được sống kỹ hơn.

Còn bạn, nếu chỉ được chọn một nơi để dừng lại và sống trọn 7 ngày cuối – bạn sẽ chọn nơi nào?

📌 Nghe lại tập podcast này để cảm nhận rõ hơn từng nơi Khoa đã sống – và từng khoảnh khắc khiến anh không nỡ rời đi.

Xem lại toàn bộ các tập trong series Du ký cùng Trần Đặng Đăng Khoa tại đây: 

Tập 1: 1 Ba lô xuyên lục địa & Bữa tối trên băng

Link bài viết: https://gonchill.vn/du-ky-cung-tran-dang-dang-khoa-tap-1-1-ba-lo-xuyen-luc-dia-bua-toi-tren-bang/

Tập 2: Trong Balo của kẻ đi không plan – Dao phá kính, con rùa nhỏ và câu chuyện lưu lạc

Link bài viết: https://gonchill.vn/du-ky-cung-tran-dang-dang-khoa-tap-2-trong-balo-cua-ke-di-khong-plan-dao-pha-kinh-con-rua-nho-va-cau-chuyen-luu-lac/

Du ký cùng Trần Đặng Đăng Khoa | Tập 2: Trong Balo của kẻ đi không plan – Dao phá kính, con rùa nhỏ và câu chuyện lưu lạc

Du ký cùng Trần Đặng Đăng Khoa | Tập 2: Trong Balo của kẻ đi không plan – Dao phá kính, con rùa nhỏ và câu chuyện lưu lạc

“Trong balo của mình không có gì đắt tiền, nhưng món nào cũng có kỷ niệm. Không mang để sống sót, mà để sống thật.”

Nếu trong Tập 1 là hành trình băng qua 7 châu lục bằng chiếc xe van nhỏ, thì Tập 2 của loạt Podcast GoNChill là lúc Trần Đặng Đăng Khoa mở chiếc balo của mình – thứ đã theo anh qua gần 100.000km. Không phải để khoe hành trang, mà là để kể lại những lát cắt của cuộc sống đơn giản nhưng đầy sâu sắc.

AD 4nXdMTf7zV9PG6zaHpmhU XpyrogMKYSjUTW2Bf9TeX9lBdQ0gSG2MULysOglBUd7XAgQdSp 0j4wq3Nn6TcRjMXz eE2L pu0hplCxkLjJz9VWmw4Qlt4 475 rqNC 0h5fftDWC?key=tskDWtrHVeNzDTIjwckBfw

Một chiếc balo – nhiều câu chuyện

Người ta hay tưởng rằng đi xa thì phải mang thật nhiều thứ. Nhưng Khoa thì ngược lại – càng đi lâu, anh càng bỏ bớt. Thứ còn lại trong balo không hẳn là thứ thiết yếu, mà là thứ… không nỡ rời.

Mình từng mang rất nhiều thứ – tripod, flycam, nồi niêu, thuốc men, áo ấm các kiểu. Nhưng càng đi, càng thấy mấy món nặng nhất là những thứ mình không dùng tới. Giờ thì chỉ giữ lại những món vừa đủ dùng, vừa đủ nhớ. Khoa chia sẻ trong tập Podcast GoNChill.

Trong podcast, Khoa lần lượt lôi ra từng vật: một con dao phá kính, một chai nước giữ nhiệt đã tróc sơn, một con rùa bằng đá, một chiếc móc khóa từ Iceland, vài món đồ sơ cứu. Nhỏ thôi, nhưng món nào cũng có câu chuyện riêng.

Khoa chia sẻ rằng việc giảm bớt đồ đạc không chỉ để nhẹ gánh, mà để học cách sống đơn giản – không phụ thuộc vào vật chất. Trên Facebook cá nhân, anh từng ví balo như “bản đồ tâm trí”, nơi những gì còn lại không phải là vật dụng, mà là dấu tích của trải nghiệm.

Nhiều món đồ trong balo của anh không được thiết kế để đi phượt. Có món mua ở chợ địa phương, có món được tặng bởi người lạ, có món từng định vứt đi nhưng lại giữ vì một lý do rất cá nhân – như cuốn sổ tay cũ có nét chữ nguệch ngoạc từ những ngày đầu hành trình.

Balo của mình không tối ưu về chức năng. Nhưng nó phản ánh đúng con người mình: nhiều khi lộn xộn, nhưng luôn có thứ đáng để giữ lại.” Lối đi của Khoa không có lộ trình sẵn, và chiếc balo cũng vậy – không tối giản vì trào lưu, mà vì đó là cách anh chọn để sống nhẹ hơn, tự do hơn, và thật hơn với chính mình.

AD 4nXeK3aAPDaiu0FSBxAiMjheeeiVmU8rJfsvWHbRrl uu9cfSyqoNIlKpEqbFOUoziZLxD040 9KEAphMECOfNNdYONQ6SKfIAK6Yu s14PFgmwEMlKPMrsKodvGivgxr5fjVwMs MA?key=tskDWtrHVeNzDTIjwckBfw

Con rùa bằng đá và món quà không tên

Trong số đó, có một con rùa nhỏ bằng đá được một bé gái người thổ dân tặng cho Khoa tại một bản làng xa ở Peru. Không có lời nhắn, không ai biết tên bé – chỉ là một khoảnh khắc bất ngờ giữa đường đi.

Mình đang dừng xe, thì bé gái chạy lại đưa con rùa rồi bỏ đi. Mình mang nó theo suốt từ đó đến giờ – như một lời nhắc về sự tử tế không cần điều kiện.” Khoa nói kể từ đó, rùa trở thành biểu tượng nhỏ trong balo của anh – vừa chậm rãi, vừa bền bỉ, và luôn đi tiếp.

Khoa từng chia sẻ thêm trên trang cá nhân rằng, chính con rùa ấy đã trở thành vật giữ tinh thần mỗi khi anh cảm thấy lạc lõng trên đường. Không quá quan trọng về vật chất, không có chức năng rõ ràng, nhưng lại mang theo ý nghĩa bền vững: sự tử tế vô danh, sự trao đi không chờ hồi đáp, và sức mạnh của những khoảnh khắc bất ngờ. 

Rùa không nhanh, không to, nhưng đi tới đâu cũng để lại dấu vết. Và mình cũng mong sống như thế – âm thầm nhưng có giá trị.” Khoa chia sẻ.

Sau này, ở mỗi nơi đến, Khoa đều có thói quen tìm những món nhỏ như rùa – không nhất thiết phải mua, có thể chỉ là hòn đá, một cành cây khô đẹp, hay món quà vặt từ người bản xứ. Những vật nhỏ ấy, theo anh, lưu giữ được nhiều hơn cả ảnh chụp hay video – vì chúng mang theo cảm xúc và ký ức chân thật nhất.

Con dao phá kính và sự chuẩn bị cho điều không mong đợi

Một trong những vật không ai ngờ tới lại là… một con dao phá kính ô tô.

Khoa kể lại trong Podcast GoNChill: Cái này mình mua sau một lần kẹt cửa xe bên Nam Phi. Không có gì xảy ra, nhưng từ đó mình luôn thủ sẵn – như một cách để tự bảo vệ mình khi ở một mình giữa nơi lạ.

Dao phá kính mà Khoa dùng là dòng dụng cụ sinh tồn nhỏ gọn được giới phượt thủ ưa chuộng. Nó có thể dùng để cắt dây an toàn, mở nắp, cạy bánh, gọt thức ăn – như một chiếc hộp đa năng bỏ túi. Không phải để chiến đấu, mà là để… sẵn sàng sống.

Khoa chia sẻ rằng nhiều người hay mang theo vật dụng để “phòng khi cần thiết” nhưng ít ai thực sự kiểm tra lại xem mình có biết cách dùng hay không. Với anh, không chỉ là mang theo dao, mà còn là học cách sử dụng nó an toàn, kiểm tra định kỳ và đặt ở vị trí dễ rút nhất khi khẩn cấp.

Khoa kể: “Có lần mình gặp tai nạn giao thông nhẹ ở Ecuador, xe bị lật nghiêng. Không bị thương, nhưng cửa không mở được. May mà vẫn thủ cây dao – lúc đó mới thấy, có sẵn một món nhỏ có thể đổi lấy vài phút quý giá.”

Từ sau sự cố đó, Khoa luôn giữ một số món đồ nhỏ nhưng chiến lược trong balo hoặc trong xe: dao phá kính, dây rút đa năng, đèn pin sạc tay, còi cứu hộ. Không phải vì lo sợ, mà vì anh hiểu – càng tự do, càng cần có trách nhiệm với chính mình.

Balo kiểu sống – sống kiểu tối giản

Theo Khoa chia sẻ, chiếc balo – về cơ bản – không phải là một vật chứa. Nó là một chọn lọc. Đi lâu ngày, mình mới hiểu là: mình có thể sống mà không cần nhiều thứ. Nhưng nếu chọn giữ lại thứ gì – hãy giữ vì mình muốn, không phải vì sợ thiếu.

Lối sống tối giản ấy cũng là điều Khoa nhấn mạnh trong hành trình của mình: bỏ bớt đồ, nhưng giữ lại trải nghiệm. Bỏ bớt plan, nhưng giữ lại cảm xúc thật. Đó cũng là thứ khiến anh có thể sống nhiều ngày ở những nơi không có điện, không có wifi – nhưng vẫn cảm thấy đủ đầy.

Theo anh thìCái thiếu nhất không phải là đồ vật. Mà là thời gian ở yên một chỗ, và cảm nhận mọi thứ kỹ hơn. 

Có lần ở vùng núi Bolivia, Khoa kể rằng anh sống gần một tuần không có sóng điện thoại, không kết nối mạng. Ban đầu là khó chịu – rồi thấy… nhẹ hẳn. Anh bắt đầu nghe rõ tiếng gió, tiếng nước chảy, và những âm thanh tưởng như rất xa mà thật ra đang ở ngay cạnh mình.

Tối giản không phải là bỏ hết – mà là giữ lại đúng cái làm mình thấy đủ.” Khoa cũng thừa nhận rằng sống kiểu này không phải ai cũng hợp – nhưng với anh, nó là cách để tránh bị cuốn vào vòng xoáy ‘càng đi càng sắm’, ‘càng sống càng lỉnh kỉnh’. 

Chiếc balo gọn nhẹ cũng giúp anh di chuyển linh hoạt hơn, không lệ thuộc vào dịch vụ, và đủ không gian cho những thứ quan trọng: như một cuốn sổ tay, vài tấm bưu thiếp chưa gửi, hoặc một vật kỷ niệm nhặt được bên lề đường.

AD 4nXeHMWcFwa3ZYNmrKBYeQ5ZSJYhafSWSf5q173B4J X3M7W7RMSLzhVM8ABTgzHEiMBNeYBS0V8 6Y24t5j6bJUPLTnpRL0ULbkQA2m0zh oRzBWn2jzBUVw8SOL6SLjKIIOF55QWA?key=tskDWtrHVeNzDTIjwckBfw

Không plan – không có nghĩa là không chuẩn bị

Tuy nói là “đi không plan”, nhưng Khoa chưa bao giờ đánh cược với sự cẩu thả. Trong balo luôn có bộ sơ cứu cá nhân, giấy tờ photo, dây thừng nhỏ, ziplock, sổ tay và một ít tiền mặt lẻ.

Có thể không biết mình sẽ ở đâu ngày mai, nhưng mình luôn biết trong balo có gì, và mình đủ để xoay xở với mọi thứ. Khoa chia sẻ kinh nghiệm ‘xê dịch’ của bản thân.

Không lập kế hoạch không có nghĩa là bỏ mặc bản thân. Khoa cho rằng, việc chuẩn bị kỹ là để dành chỗ cho sự linh hoạt. Nhờ chuẩn bị kỹ những thứ cơ bản, anh có thể linh động thay đổi hành trình mà không bị động.

Trong một số chia sẻ trên mạng xã hội, Khoa từng kể việc phải xin ngủ lại ở đồn cảnh sát địa phương vì đến làng quá khuya, hay chuyện cần xuất trình giấy tờ gấp ở biên giới nhưng không có mạng để mở email. Những tình huống đó, anh vượt qua được vì luôn mang sẵn bản sao giấy tờ, ít tiền mặt dự phòng và viết tay địa chỉ người liên lạc.

Nếu mình không tự lo cho mình, thì không ai lo giúp được. Nhưng nếu chuẩn bị tốt, thế giới này cũng không đến mức quá khắt khe đâu. Khoa đúc kết.

Bởi vì, như Khoa nói, “balo không chỉ là cái để đựng – nó là cách mình chọn để sống.”

Còn bạn, nếu chỉ được mang 5 món vào balo cho hành trình dài – bạn sẽ chọn gì?

📌 Nghe lại tập podcast này để khám phá từng món đồ nhỏ mà một phượt thủ nổi tiếng như Trần Đặng Đăng Khoa mang theo bên mình.

Tập 3 trong series Du ký cùng Trần Đặng Đăng Khoa sẽ bật mí nơi lý tưởng để sống “Nếu chỉ có 7 ngày ở Trái đất”. Và đón chờ những chia sẻ độc quyền của Trần Đặng Đăng Khoa tại Podcast GoNChill.

Nội dung bài viết:

https://gonchill.vn/du-ky-cung-tran-dang-dang-khoa-tap-2-trong-balo-cua-ke-di-khong-plan-dao-pha-kinh-con-rua-nho-va-cau-chuyen-luu-lac/

Du ký cùng Trần Đặng Đăng Khoa | Tập 1: 1 Ba lô xuyên lục địa & Bữa tối trên băng

Du ký cùng Trần Đặng Đăng Khoa | Tập 1: 1 Ba lô xuyên lục địa & Bữa tối trên băng

“Mình đã ăn tối với người Inuit trên lớp băng ở Greenland – và không có tour du lịch nào đưa bạn đến đó cả.”

Đó là một trong những trải nghiệm không thể nào quên của Trần Đặng Đăng Khoa – người đàn ông Việt Nam từng một mình lái xe máy đi vòng quanh thế giới. Giờ đây, anh lại tiếp tục dmột hành trình mới, không kém phần liều lĩnh: đi xuyên 7 châu lục bằng một chiếc xe van nhỏ, rong ruổi qua 80.000km với hành trang gọn gàng trong một chiếc balo.

Trong tập đầu tiên của GoNChill Podcast, lần đầu tiên Khoa chia sẻ chi tiết về hành trình này – không phải qua một bài phỏng vấn báo chí, mà là một cuộc trò chuyện đầy chill, nơi những câu chuyện “off the record” lần lượt được mở ra.

AD 4nXcIN v55Rj2Ir5onzwZLAecArdPrWhSvbTKMRg9lLDClIKMpQ y9Dz7orso46UQlfAuPwciRzVg7vDhmmKKrTlXDACl5Jv1PMPoQgmFZvnEyEy1sFhyDoyLM1wGoAd B VAcT?key=XLMwcN7W xa5NwN vNSpZA

Chiếc xe “bắt cóc” và cú chuyển mình từ xe máy sang xe van

Hành trình vòng quanh thế giới thứ hai của Khoa bắt đầu bằng một chiếc xe van mua lại từ người Hàn Quốc, trông như… xe bắt cóc trong phim. Nhưng chính phương tiện tưởng như vô danh này lại trở thành ngôi nhà di động, đưa Khoa đi từ hoang mạc Sahara đến đỉnh Andes.

Chiếc xe nhìn thì nhỏ nhưng gói được cả thế giới bên trong. Ngủ, ăn, sửa xe, viết bài… tất cả đều diễn ra trong không gian chưa tới 5m2.” Khoa kể.

Chiếc van này, theo chia sẻ từ chính Facebook cá nhân của Khoa, được anh cải tạo lại từng chút một: cách sắp xếp khoang ngủ, lắp thêm điện năng lượng mặt trời, bếp ga mini và tủ đồ cơ động. Nhỏ gọn nhưng đủ để sống độc lập nhiều ngày giữa vùng hẻo lánh.

Tuy nhiên, việc đi bằng xe van xuyên lục địa không hề dễ. Ở mỗi quốc gia, Khoa phải lo từ thủ tục nhập cảnh phức tạp, đăng ký tạm trú với phương tiện nước ngoài, đến giấy tờ bảo hiểm xe và xin visa dài hạn. Những quốc gia như Algeria, Morocco, hoặc một số nước Nam Mỹ có quy định khá ngặt về nhập cảnh với xe cá nhân, buộc Khoa nhiều lần phải thay đổi lịch trình hoặc tạm gửi xe để bay sang nước khác rồi quay lại.

Có những lần phải ngủ ngay trạm hải quan vì giấy xe thiếu một dấu. Cũng có khi bị chặn lại giữa biên giới chỉ vì biển số xe là lạ quá. Nhưng rồi cũng qua, vì mình đi với thái độ cầu thị và tôn trọng luật của họ.” Đây là kinh nghiệm hiếm hoi mà Khoa chia sẻ liên quan đến các thủ tục xuất nhập cảnh ở nhiều nước.

Không còn là tiếng pô xe máy quen thuộc của chuyến đi đầu tiên, giờ đây Khoa phải đối diện với hàng loạt thử thách mới: trạm xăng nằm giữa sa mạc, những con đường không có trong bản đồ số, hay cả việc một mình sửa xe giữa trời lạnh -5 độ C.

Chiếc xe này không chỉ chở mình đi, mà dạy mình cách tự lo. Mỗi lần nó hỏng – mình học thêm một kỹ năng mới. Khoa chia sẻ trong tập Podcast GoNChill này.

Bữa tối với người Inuit ở Greenland

Khi được hỏi về khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong hành trình, Khoa không nói về khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ, mà là… một bữa ăn kỳ lạ:

Ở Greenland, mình được đi săn hải cẩu cùng một chú người Inuit. Họ săn xong là mổ tại chỗ, chế biến đơn giản – và ăn luôn. Trời thì lạnh, mình thì đói, và miếng thịt hải cẩu đầu tiên… thật sự không thể quên. Khoa kể.

Đó không chỉ là một bữa ăn. Đó là cả một khoảnh khắc sống khác biệt – nơi văn hóa bản địa không nằm trong sách hướng dẫn, nơi con người hòa vào thiên nhiên theo đúng nghĩa nguyên sơ nhất.

Người Inuit – cư dân bản địa của Greenland – có truyền thống săn bắt hải cẩu từ hàng nghìn năm. Đây là nguồn lương thực chính trong điều kiện băng giá khắc nghiệt, nơi không thể trồng trọt hay chăn nuôi. Hải cẩu không chỉ là thực phẩm, mà còn là nguồn da, mỡ, và nhiên liệu quan trọng cho người dân vùng Bắc Cực.

Khoa kể rằng buổi săn hôm đó không có kịch bản. Họ di chuyển bằng thuyền nhỏ giữa băng, trong gió lạnh -20 độ C. Khi con hải cẩu bị hạ gục, người Inuit chỉ dùng dao truyền thống mổ tại chỗ. Phần thịt được thái từng miếng sống để ăn liền – giống sashimi nhưng tanh, nồng, và đầy thử thách với người lần đầu tiên như anh.

Khoa nhớ lại: Mình không nghĩ là mình sẽ ăn được. Nhưng lúc đó đói, lạnh, mà chú Inuit thì nhìn mình với ánh mắt như đang mời vào bữa cơm gia đình. Mình ăn, và cảm nhận được thứ gì đó rất sâu – không phải hương vị, mà là sự chia sẻ.

Đó là một bữa ăn không sang trọng, không bài trí, không có nhà hàng hay ánh đèn. Nhưng lại là một trong những lần hiếm hoi Khoa cảm thấy… được mời vào thế giới của người khác, một cách thật lòng.

AD 4nXcShakVQ50Ugpl1b4lso8xBRqQ1hvHtgjJzyL69RgTt JXwJ49ESRpFco5QfRq7TPsp7SvRKAzLEmxfSL6Tq lmlXfo9v1hPfjMJosAWPYT0hF9dDtZQJZ0T04 Tdoo 1VT2iM9Ng?key=XLMwcN7W xa5NwN vNSpZA

Đi tour cũng được, đi bụi cũng hay

Khi được hỏi về chuyện đi tour hay đi tự túc, Khoa thẳng thắn: Không có cái nào tốt hơn. Có nơi buộc phải đi tour như Nam Cực hay các công viên quốc gia ở Mỹ. Nhưng cũng có lúc, việc lang thang một mình, không kế hoạch, lại dẫn mình đến những nơi mà chẳng tour nào có thể chạm tới.

Cái quan trọng – theo Khoa – là cách bạn sống trong hành trình đó. Có thể là một ngày lạc đường, cũng có thể là một tháng ở lại vì… trễ chuyến tàu. Nhưng nếu bạn thực sự tận hưởng, thì mọi nơi đều là điểm đến đáng nhớ.

Việc đi tour không xấu – Khoa từng phải đặt tour để đến Nam Cực, vì luật quốc tế bảo vệ môi trường nơi đây không cho phép người nước ngoài tự ý đặt chân đến mà không qua tổ chức kiểm soát. Hay như khi đến công viên quốc gia Yellowstone ở Mỹ, việc đăng ký tour giúp đảm bảo an toàn và hạn chế tác động tiêu cực đến hệ sinh thái.

Tuy nhiên, cũng có lúc sự ngẫu hứng dẫn anh tới những nơi không nằm trong bất kỳ hành trình sắp sẵn nào. Một lần ở Peru, Khoa tình cờ rẽ nhầm vào một con đường đất, đi sâu thêm 20km và gặp một khu làng nhỏ không ai nói tiếng Anh, nhưng người dân tặng anh bánh ngô và mời vào ngồi cạnh bếp củi.

Mình mới nhận ra: có những nơi không phải để khám phá, mà để mình được cảm. Không cần phải luôn đi đúng lộ trình – vì đôi khi đi lạc mới là phần hay nhất của chuyến đi. Khoa nhớ lại.

Đó cũng là lý do Khoa luôn mang theo bản đồ giấy, la bàn và một tinh thần… không sợ sai đường. Vì càng không vạch sẵn đường, càng dễ gặp điều bất ngờ.

AD 4nXdj3Wsq6TSUE9RGJv8FPYyxoff4SICHg8RzdiYlv1vPztHTE8cx6rZRLtiKUeKMfD0pWH8v8U VNHPTpxWdtBhVhyfD4RAN9Y feiz6hc0uVuhGlyBNiZma4aEKL4tioeMkprn6qQ?key=XLMwcN7W xa5NwN vNSpZA

Bên kia thế giới, vẫn thấy… giống ở nhà

Đi khắp thế giới, Khoa bảo vẫn có những nơi cho anh cảm giác như đang ở Việt Nam – đặc biệt là Nam Mỹ: Chile, Bolivia, Peru – đồ ăn rẻ, người thân thiện, bật nhạc là nhảy… giống miền Tây Việt Nam lắm. Nhiều khi mình tưởng đang ở Cần Thơ ấy chứ!

Có lẽ đó là lý do khiến anh đặc biệt yêu vùng đất này – không chỉ vì cảnh sắc mà còn bởi cảm giác gần gũi đến lạ.

Tại Peru, Khoa từng ở lại một vùng cao nguyên trong nhiều ngày, nơi người dân nấu ăn ngoài sân, dùng nồi đất, ăn cơm với cá khô và uống nước lá. Anh kể, hình ảnh ấy khiến anh nhớ đến tuổi thơ ở miền Tây. Sự giản dị, cách chia sẻ bữa ăn, và cả tiếng nhạc phát ra từ loa nhỏ buổi chiều – tất cả đều tạo nên sự kết nối kỳ lạ.

Đi nhiều nơi, nhưng có lẽ cái khiến mình nhớ nhất không phải là cảnh đẹp, mà là khi gặp được người giống mình – trong cách sống, cách cười, và cả cách họ mời mình một bữa ăn. Khoa kể trong tập Podcast GoNChill này.

Không ít lần Khoa chia sẻ, chính những điểm tương đồng về văn hóa đời thường ấy lại khiến anh thấy an tâm và thoải mái hơn giữa hành trình dài hàng chục nghìn cây số. Đó là thứ không có trong brochure du lịch – nhưng lại là điều khiến người ta muốn quay lại.

AD 4nXcUF7VFwC kVUa5Wk ZcFpq9lrPPCcJWzLL jx5yK30x RDR7nf3hva7e4lgIBy2jzEhk5hwuCXUEGa8P3lVMvoEWYU2Qq02va43ShK5H5TXhuD5WkkAXw6gjRC5SxuEbi41Pq?key=XLMwcN7W xa5NwN vNSpZA

Đi để biết mình là ai

Với người khác, 80.000km là một con số ấn tượng. Nhưng với Khoa, đó chỉ là kết quả phụ. Thứ anh tìm được sau những chuyến đi là… chính mình.

Khoa nói: Mỗi lần đi là một lần học lại cách sống – sống với người lạ, sống với bản thân, và sống đúng với mình.

Trên hành trình rong ruổi qua những vùng đất xa lạ, Khoa từng nhiều lần ở nhờ nhà người bản xứ – không chung ngôn ngữ, không hiểu văn hóa, nhưng lại nhận được sự tin tưởng vô điều kiện. Có khi là một căn phòng nhỏ ở làng chài Madagascar, có khi chỉ là mái hiên ở Patagonia nhưng cũng đủ ấm lòng giữa cái lạnh.

Khi bạn đặt mình vào nơi không có gì quen thuộc, bạn buộc phải đối diện với chính mình – không còn vai diễn, không còn những định nghĩa mà người khác gán cho.Những đúc kết này của Khoa nói lên ý nghĩa của việc đi, trải nghiệm và sống thật với chính mình.

Khoa cũng kể rằng, những chuyến đi dài ngày, đôi khi cô đơn và kiệt sức, lại là lúc anh học cách lắng nghe nội tâm nhiều nhất. Không phải để ‘tìm lại chính mình’ như những khẩu hiệu du lịch, mà là để gỡ bỏ từng lớp vỏ – định kiến, lo âu, kỳ vọng – và trở về với bản thể giản dị: một người đang sống, đang thở, đang cảm nhận thế giới.

Đi không phải để trở thành ai đó – mà để được là chính mình, một cách chân thành và đủ đầy nhất. Và có lẽ, đó cũng là lý do mà dù đã đi xa đến vậy, Khoa vẫn nói:Hành trình chưa bao giờ kết thúc – vì mình vẫn đang tiếp tục học cách sống mỗi ngày.

AD 4nXfRNIZpmHtQAqVRM5vHA0hjrgTastxK5pTUiDM88q6l1NS VkK306BwLWS0eMJO2DpufE2U eXLkxOHYDOT2MOqtJyOk0aglfW7P3JMJAhpm5JkEXdmNVziTQCqZDAHRKLkZLOr?key=XLMwcN7W xa5NwN vNSpZA

Vẫn còn nhiều chuyện chưa kể…

GoNChill Podcast tập 1 chỉ là mở đầu. Trong balo của Khoa, trong trí nhớ của anh, vẫn còn vô số câu chuyện chưa từng được kể ra – về những món đồ kỳ lạ, những nơi không nằm trên bản đồ, và cả những giấc mơ mà có lẽ… ai cũng nên thử một lần.

Còn bạn, nếu chỉ được mang theo 1 balo cho một chuyến đi thật xa – bạn sẽ mang gì?

📌 Nghe tập podcast này để hiểu và cảm nhận toàn bộ hành trình chinh phục 7 châu lục trên chiếc van “bắt cóc” mang đậm dấu ấn Trần Đặng Đăng Khoa.

Tập 2 của series Du ký cùng Trần Đặng Đăng Khoa sẽ hé lộ những kinh nghiệm để đến những nơi “Không có trên bản đồ”. Và đón chờ những chia sẻ độc quyền của Trần Đặng Đăng Khoa tại Podcast GoNChill.

Nội dung bài viết:

https://gonchill.vn/du-ky-cung-tran-dang-dang-khoa-tap-2-trong-balo-cua-ke-di-khong-plan-dao-pha-kinh-con-rua-nho-va-cau-chuyen-luu-lac/